LĂNG  CHA  CẢ - SÀI GÒN NGÀY 30 THÁNG 4 NĂM 1975

                    Ghi chép của Nguyễn Đình Thi 


    Tầm 4 giờ sáng ngày 30/04/1975 , từ khu vực hãng dệt Vi Na Tech Cô , Đại đội 2 của tôi được lệnh chuyển  lên phía trên để chuẩn bị cho trận Tổng tiến công. Sài gòn cuối tháng 4 đã chớm sang hè nhưng trời lúc này vẫn còn tối lắm, nhìn chưa rõ mặt người. Đi chừng 10 phút tới quốc lộ 1 . Tối qua dọc theo quốc lộ này, suốt từ Hoóc Môn tới Quận Lỵ Củ Chi, pháo của địch từ nội ô Sài Gòn bắn ra liên tục để chặn đường tiến quân của ta. Đại đội 2 của tôi cũng phải lùi sâu vào phía trong để tránh đạn. Ngoài trục đường 1 lúc này một không khí khác hẳn, bộ đội các đơn vị đông nghịt đang rầm rập vận động lên phía trên - hướng ngã ba Bà Quẹo. Xe tăng, xe thiết giáp, xe kéo pháo nổ máy rầm rầm, rồng rắn chuyển động. Không khí vào trận đánh cuối cùng thật hối hả.

   Men theo hai bên đường quốc lộ 1 chúng tôi vừa đi, vừa chạy . Pháo địch trong nội đô lúc này thỉnh thoảng lại bắn ra, những tiếng nổ ầm ầm, chớp sáng loé. Mặc kệ ! Chúng tôi vẫn cứ chạy .

    Tầm gần 5 giờ sáng, đại đội tôi đã tới khu vực Tây Thạnh, bên kia đường cách hàng rào chừng 200m là sân bay Tân Sơn Nhất. Phía trong sân bay đèn vẫn sáng rực, ngọn đèn đỏ tín hiệu ở phía trên cột phát sóng nhấp nháy liên tục. Nhớ chiều qua 29/4 , tầm 17 giờ , Đại đội 2 của tôi cùng đội hình xe tăng cũng đã đến đây. Nhìn vào phía trong Sân bay Tân Sơn Nhất , máy bay đậu la liệt , từng đàn trực thăng bay lên bay xuống liên tục như một đàn mối ngày mưa. Lúc đó tôi cũng không biết tại sao chúng bay nhiều thế. Sau này mới biết là máy bay của Thủy quân lục chiến Mỹ  đến  đưa người đi di tản. Lúc nhìn thấy mấy tên lính Nguỵ đi lại trong Sân bay, dù khoảng cách khá xa tôi vẫn giương AK  nã cả một tràng về phía chúng rồi vẫy xe tăng đang đi cùng quay nòng pháo , dùng 12,7 ly bắn thẳng vào trong Sân bay. Cứ nghĩ đơn vị sẽ đánh thẳng vào Sân  bay từ hướng này ngay trong chiều 29/4 nhưng không hiểu sao tầm 18 giờ , Tiểu đoàn 4 của tôi được lệnh lùi lại , chốt giữ ở địa bàn  quanh khu vực hãng dệt Vi Na Tech Cô . Chỉ có Tiểu đoàn 5 chốt lại tại Ngã 3 Bà Quẹo. Thì ra đó là lệnh từ Bộ Tư Lệnh Chiến dịch : Cánh quân của Quân đoàn 3 dừng lại chờ các cánh quân khác của Chiến dịch để ngày mai 30/4 sẽ đồng loạt tấn công Sài Gòn .

    Tầm 6 giờ sáng ngày 30/4/1975 , Đại đội tôi cùng Tiểu đoàn vào cách ngã tư Bảy Hiền chừng 300m thì dừng lại, chờ pháo chiến dịch bắn vào sân bay xong sẽ tấn công. Phía sau Tiểu đoàn tôi lúc này là Sở chỉ huy Trung đoàn và tiểu đoàn 6 . Tiểu đoàn 5 và xe tăng từ sáng sớm đã áp sát ngã 4 Bảy Hiền. Hiện giờ đang đánh nhau với địch ở trên đó.

    Ngồi cùng chúng tôi ở hè một con phố chờ pháo binh mình bắn có cô Nguyễn Thị Trung Kiên , một nữ của biệt động thành Sài Gòn , cô được cử xuống đại đội tôi lúc 10 giờ đêm qua 29/4 để sáng nay dẫn Tiểu đoàn đánh vào Sở chỉ huy Sư đoàn dù . Cô người nhỏ nhắn , nhanh nhẹn , trông rất ưa nhìn . Suốt gần 4 năm ở chiến trường đây là lần đầu tiên tôi được trò chuyện với một cô gái . Giữa lúc bom đạn thế này có một cô gái đi cùng thấy cũng vui vui . Cô kể với chúng tôi : " ...em quê ở Tiền Giang , trước đây em làm nghề buôn bán hàng . Hàng ngày em lên tận Bình Phước , Tây Ninh mua hàng rồi đem về Sài Gòn bán . Có thời gian em còn làm công cho một gia đình sỹ quan  Nguỵ quyền Sài Gòn . Sau này em được tuyển vào lực lượng biệt động "  . Ngồi xem pháo binh mình bắn vào sân bay Tân Sơn Nhất thấy lòng phấn chấn lạ thường , bõ cho bao nhiêu năm từng chịu bom B52 , pháo bầy của địch . Pháo của ta từng đợt, từng đợt liên hồi ,nổ rầm rầm . Nhiều đám cháy từ Sân bay bốc khói cao ngút. Dân hai bên đường thấy bộ đội đến, chẳng sợ nguy hiểm, đổ ra đông nghịt, hò reo, vẫy mừng. Người tặng bánh , người tặng trái cây, người tặng nước uống, những cái bắt tay thân thiết . Có cả những giọt nước mắt. Đã lâu lắm rồi, từ Mậu Thân 1968 đến nay nhân dân nơi đây mới có dịp gặp lại bộ đội giải phóng . Nhìn cảnh tượng nhân dân đứng chật ở 2 bên đường hò reo , vẫy chào tôi thấy trong lòng thật phấn chấn . Đang đi kiểm tra tình hình của đại đội , bỗng nghe tiếng rít mạnh trên đầu. Theo phản xạ tự nhiên tôi nằm rạp xuống đường, cạnh chiếc xe tăng đang đỗ. Một loạt bom nổ ở phía sau. Thì ra địch phát hiện đội hình của ta gọi máy bay đến ném bom. Khói bom phủ kín mặt đường. Tiếng kêu cứu của người bị thương, tiếng gào khóc gọi tìm nhau của người dân thật thảm thiết. Khói tan, nhìn ở đường một cảnh tượng thật khủng khiếp, bộ đội và dân chết nằm la liệt. Suốt một đoạn đường dài gần 100m, máu lênh láng. Đại đội 1 hôm nay lại “đen” làm sao, gần 20 cán bộ, chiến sỹ dính bom bị thương và hy sinh trong đó có cả anh Nguyễn Xuân Phái – Chính trị viên Tiểu đoàn , anh mới lên thay anh Điệp hy sinh ở Buôn Ma Thuột .

     Tầm 8 giờ , pháo chiến dịch bắn vào sân bay ngừng. Đại đội 2 của tôi nhận được lệnh điều 4 xe tăng đang đi cùng lên tăng cường cho Tiểu đoàn 5 đang đánh nhau ở phía trên -  ngã tư Bảy Hiền . Do truyền lệnh không rõ, cả đội hình đại đội 2 cùng các xe tăng đều vượt lên . Phía trên tôi chừng 300m là ngã tư Bảy Hiền, muốn vào được sân bay Tân Sơn Nhất và Bộ Tổng Tham mưu Ngụy phải vượt qua được Ngã tư này. Việc tổ chức tấn công ở đây rất bất lợi cho ta. Lính Dù và Lính của Biệt khu Thủ đô được bố trí phục ở  cả ba hướng. Chúng chiếm lĩnh các vị trí thuận lợi trên cao đặt các cụm hỏa lực . Đặc biệt là khu vực phía trước bệnh viện Vì Dân ( bệnh viện Cộng hoà bây giờ ) , Xe tăng M48 của chúng được bố trí ở các góc khuất. 

      8 giờ, 4 xe tăng đi cùng đại đội 2 của tôi vào tới ngã 4 Bảy Hiền đã nhanh chóng phát triển sang bên trái, đường Võ Tánh . Phía bên trái ngã tư Bảy Hiền ( đầu đường Võ Tánh )  một chiếc xe tăng T54 của ta bị địch bắn đang bốc cháy ngùn ngụt , lúc chạy qua đây tôi bị lửa tát vào mặt rất rát . Phía bên phải đầu đường Nguyễn Văn Thoại và phía Bệnh viện Vì Dân vẫn nghe nhiều tiếng súng  nổ, Tiểu đoàn 5 vẫn đang đánh nhau với địch ở đây. Đầu phía trên đường Lê Văn Duyệt một chiếc M48 của địch còn nguyên vẹn, nhưng 1/3 chiếc xe này nằm hếch lên vỉa hè. Sau này nghe anh em bên xe tăng kể: biết quân địch phòng thủ ở đây mạnh nên khi tiến vào Ngã tư Bảy Hiền đội hình xe tăng đi theo hình dích dắc. Cự li cách nhau vừa phải để hỗ trợ nhau. Khi xe tăng 979 do đại đội trưởng đại đội tăng 1 – Nguyễn Văn Tư dẫn đầu vừa vào tới ngã tư Bẩy Hiền để tiến vào đường Võ Tánh thì xuất hiện hai xe M48 của địch phục sẵn trong ngõ, nhô ra tấn công. Địch ở các nóc nhà phía trước cũng bắn xuống. Xe 979 trúng đạn bốc cháy. Từ phía sau xe 985 vừa bắn vừa lao lên . Lúc này xe tăng 985 do trưởng xe Mai Phạm Hoạt chỉ huy rất gần với một chiếc xe M48 của địch, chần chừ chỉ 1,2 giây là dính đạn địch. Mai Phạm Hoạt quyết định: Lệnh cho lái xe Phùng Văn Tính đâm thẳng vào xe tăng địch. Chiếc M48 to là vậy nhưng bị xô lại phía sau. Quá bất ngờ trước hành động này của xe tăng 985 , chiếc M48 vội cài số lùi, xô lên hè làm sập một phần căn nhà cấp 4 . Bọn lính trong xe hoảng sợ ,mở cửa thoát hậu chạy mất . Chiếc M48 đi sau thấy vậy quay đầu chạy mất .

      8h 15 phút ,đại đội 2 của tôi cùng xe tăng bắt đầu tiến vào đường Võ Tánh để tiến về cổng số 5 - Sân bay Tân Sơn Nhất. Từ ngã tư Bảy Hiền theo đường Võ Tánh tới cổng số 5 Sân bay dài chừng  1km. Vẫn là quân dù bố trí dày đặc ở các ngôi nhà hai bên đường. Bộ đội dùng súng 12 ly 7 trên xe tăng và AK bắn lên phía trước và lên các nóc nhà nơi quân địch đang bắn xuống. Tiếng nổ khắp nơi, không còn phân biệt được đâu là tiếng súng địch, đâu là tiếng súng ta. Khói đạn như một lớp sương mù dày đặc phủ kín đường Võ Tánh. Phải gắng lắm tôi và một số anh em mới đuổi kịp xe tăng. Đang chạy thì thấy một quả đạn hỏa tiễn của địch từ một ngõ bên trái đường Võ Tánh  bắn ra, bay ngay trước mặt, trượt tháp pháo chiếc xe tăng đang chạy cùng tôi, nổ ngay bên kia đường. Hú vía! Nếu quả đạn kia bắn trúng chiếc xe tăng thì tôi cũng đi theo chiếc xe tăng này, vì cự ly giữa tôi và xe tăng rất gần. Bình tĩnh, nép người vào góc tường, tôi xả gần một băng  AK vào cái ngõ có địch vừa bắn ra. Vừa lúc đó một chiếc xe tăng từ phía sau chạy tới, tôi vẫy tay ra hiệu, xe tăng này quay nòng pháo bắn tiếp một quả đạn pháo vào trong . Bắn xong chả cần biết kết quả ra sao cả tôi cùng xe tăng tiếp tục lao lên . 

Lúc đánh nhau ở đường Võ Tánh có một điều rất đặc biệt. Bộ đội đánh nhau ở phía trên thì ngay phía sau , bất chấp nguy hiểm, dân đã có mặt để lo giúp bộ đội . Lúc đó đại đội 2 của tôi có một số đồng chí bị thương, chưa biết xử lí ra sao, đã thấy xe lam của dân ập đến, đưa bộ đội lên xe đi cấp cứu . Sợ sau này không biết tìm anh em đơn vị ở đâu. Tôi hỏi vội một bác lái xe lam.

- Các bác đưa bộ đội về đâu ạ! 

- Về chùa Phổ Hiền ! Một bác lái xe lam chừng hơn 50 tuổi nhanh nhảu trả lời . Tôi lấy vội giấy bút ra ghi địa chỉ rồi tiếp tục chạy lên phía trên .

    Sau giải phóng được 7 ngày, tôi cùng y tá Đoán đến chùa Phổ Hiền đón anh em trong đơn vị và cảm ơn nhà chùa. Đây là một ngôi chùa cổ kính, nằm sâu trong một con đường nhỏ đông dân cư, cách ngã tư Bảy Hiền chừng 1km. Nhà chùa đón tiếp chúng tôi rất trọng thị, chân tình. Anh em thương binh đại đội tôi kể lại: Những ngày nằm điều trị vết thương ở đây nhà chùa chăm sóc rất chu đáo. Nhà Chùa cử hẳn một bộ phận chuyên chăm lo, chữa trị cho thương binh. Tấm lòng và cách cư xử của nhà Chùa làm anh em chúng tôi rất cảm động. Chỉ có mấy ngày ở đây thôi mà sao lúc chia tay tôi thấy ai cũng bịn rịn , bùi ngùi .

    Tầm 9 giờ, xe tăng đi cùng đại đội 2 sau khi vượt Tiểu đoàn 5 ở ngã tư Bảy Hiền đã tiến tới khu vực Lăng Cha Cả .


    Lăng Cha Cả là khu Lăng mộ của một giáo sĩ người Pháp có tên là Bá Đa Lộc, rộng chừng 2.000m2, ba mặt đều trống, rất tốt cho việc phòng thủ. Từ đây tới cổng số 5 Sân bay không xa, chừng 200m, cách Bộ Tổng tham mưu Ngụy cũng chừng 400m. Đây là hai khu vực quân sự rất trọng yếu nên địch phòng thủ ở đây rất mạnh: Xe tăng, xe bọc thép, hoả lực các loại, hỏa tiễn chống tăng M72 , X202 được chúng bố trí trên các nóc nhà và cả trên các xe di động. Ngoài số quân đã có sẵn ở đây, ngày 26/4/75, chúng còn tăng cường cho hai khu vực này Liên đoàn 81- biệt  cách Nhảy Dù với số quân 1000 tên, do thiếu tá Phạm Châu Tài chỉ huy. Mật độ quân số bố phòng của địch ở đây như vậy là rất lớn, lại là lực lượng tinh nhuệ nhất của quân Ngụy

     Sau khi chiếm được một phần khu vực Lăng Cha Cả, xe tăng, xe bọc thép cùng bộ binh Đại đội 2 và đại đội 7 đánh phát triển theo dãy phố bên phải - đường Võ Tánh. Địa hình ở đây rất bất lợi cho ta vì tầm nhìn phía bên phải bị che khuất bởi dãy phố mà hỏa lực của chúng lại tập trung nhiều ở hướng này - phía trước Bộ Tổng Tham mưu .Xe tăng đầu tiên 815 vừa vượt hết dãy phố, nhô đầu ra khoảng trống thì bị hỏa tiễn M72 của địch ở phía trước cổng Bộ Tổng Tham mưu bắn tới. Đứng cách xe tăng 815 chừng 30m, tôi thấy một quả cầu lửa lớn bùng lên ở phía đầu xe , tôi nhìn thấy anh em đại đội tôi ngồi trên xe rơi tự do xuống đất. Từ phía sau chiếc xe bọc thép K63 số hiệu R153 do đại đội trưởng thiết giáp 11 - Vỹ và đại đội trưởng đại đội 7 – bộ binh – Trịnh Bá Tư chỉ huy lao lên. Cũng như chiếc xe tăng 815, chiếc K63 vừa nhô đầu ra khỏi dãy phố, lại trúng hỏa tiễn của địch, xe bốc cháy dữ dội . Thêm một đại đội trưởng nữa tên Tư hy sinh. Cách đây một giờ đồng hồ, quyền Đại đội trưởng đại đội 1 xe tăng - Nguyễn Văn Tư cũng hy sinh khi xe của anh vừa tiến vào Ngã tư Bảy Hiền. Giờ là đại đội trưởng đại đội 7 – Trịnh Bá Tư. 

    Lách sang trái hai chiếc xe vừa cháy, chiếc xe tăng thứ ba mang số hiệu 326 do trưởng xe Nguyễn Ngọc Kha chỉ huy từ phía sau húc tung dải phân cách đường tiếp tục lao lên nhưng chiếc xe này vừa nhô ra khỏi khoảng trống của dãy nhà lại bị bắn cháy . 

   Không biết có phải bọn địch được tiếp sức bởi việc bắn cháy xe của ta hay không mà lúc này chúng bắn ra càng dữ dội. Đạn nổ khắp nơi, liên hồi, tôn che trên mái hiên rơi loảng xoảng. Cả khu vực Lăng Cha Cả mù mịt khói đạn. Tôi cùng mấy anh em của Đại đội 2 bị thương ở chiếc xe tăng đầu tiên gồm có Thêu - văn thư, Thiện – A trưởng, Thếnh – B phó, Việt - chiến sỹ nằm rạp ở hè tránh đạn. May quá số anh em này chỉ bị thương nhẹ. Chỉ có Thêu bị một mảnh đạn xuyên qua hàm, đa số còn lại bị bỏng và bị sức ép. Nằm ở hè được một lúc tôi thấy không an toàn, vì chỗ nãy trống trơn, mảnh đạn địch bay vèo vèo, rất nguy hiểm. Không cẩn thận anh em thương binh lại bị thương một lần nữa. Mấy lần định đưa anh em lùi lại phía sau nhưng đều không được vì đạn nổ dữ quá. Tôi và mấy anh em quyết định đập mạnh  vào cửa xếp ngôi nhà chúng tôi đang nằm tránh đạn, gọi chủ nhà ra mở cửa. Gọi mấy lần không thấy thưa, đang định phá cửa thì may quá ông chủ nhà ra mở cửa. Cửa mở, mọi người ào vào trong .

   Sau ngày giải phóng , Phạm Minh Việt - chiến sĩ cùng tôi vào nhà ông hôm đó có trở lại thăm ông và gia đình. Ông cho biết: ông là người Hà Đông, vào đây từ năm 1954, vốn là thợ may từ ngày ở miền Bắc , khi vào đây ông vẫn làm nghề này . Lấy tên tiệm may là Hải Phòng. 40 năm rồi không biết ông có còn không? nhưng tấm lòng của ông hôm đó thì chúng tôi vẫn luôn nhớ mãi.

   Đang đứng ở hè đường Võ Tánh thì thấy đạn địch từ đâu bắn đến chiu chíu trước mặt, cày thành từng vệt trên đường nhựa. Ngoảnh lại phía sau, tôi giật mình nhìn thấy một chiếc trực thăng đỗ trên nóc ngôi nhà bên kia đường Trương Minh Ký. Hoá ra bọn địch ở đây đang bắn xuống chúng tôi. Tôi hô mọi người dùng AK bắn về phía bọn này. Một lúc sau thấy tiếng súng của địch ở đây im hẳn. Sau này tìm hiểu tôi được biết. Chiếc trực thăng đó chiều 29/4 có nhiệm vụ đến đón gia đình một viên tướng Ngụy đi di tản. Khi cất cánh, cánh máy bay va đập vào nhà bên cạnh, bị hỏng. Máy bay không bay lên được, phải nằm lại . 

  Sau khi chiếm được ngã tư Bảy Hiền , đội hình tiểu đoàn 5 cũng tiến về Lăng Cha Cả . Đến Lăng Cha Cả , do xe tăng ta bị địch bắn cháy chặn mất đường nên đội hình ùn cả lại ở khu vực đầu Lăng Cha Cả . Gặp 2 khẩu cối, 1 khẩu 82 ly, 1 khẩu 60 ly ( chắc là của Đại đội 8 - Tiểu đoàn 5 ) đang ùn ở đó. Tôi yêu cầu anh em đặt khẩu cối ngay giữa đường, bắn cầu vồng vào phía trong. Vì lúc này vướng nhà, hỏa lực xe tăng không phát huy được. Mặc dù không phải cán bộ chỉ huy trực tiếp của phân đội này. Nhưng nghe tôi nói, anh em chấp hành ngay. Cả 2 khấu cối cứ thế liên tục nã đạn vào sâu phía trong, bắn tới lúc không còn quả đạn nào.

    Tôi biết được Dương Văn Minh – Tổng thống Ngụy quyền Sài Gòn tuyên bố đầu hàng khi lệnh này trôi qua khoảng hơn 20 phút. Chả là lúc đang đánh nhau thì thấy một đoàn xe lam 4 - 5 chiếc, trên xe toàn thanh niên đeo băng đỏ. Trống, chiêng rầm rầm, xe nào cũng treo cờ giải phóng, chạy từ phía ngã tư Bảy Hiền lên. Hô lớn:

- Dương Văn Minh đầu hàng rồi các chú ơi!

- Hòa bình rồi các chú ơi!

Thấy vậy tôi đứng ra giữa đường ngăn và nói lớn:

- Yêu cầu tất cả quay lại. Ở đây vẫn còn đang đánh nhau !

Số thanh niên này có vẻ chưa tin lời tôi nói. Đúng lúc đó pháo của địch bắn tới, nổ rầm rầm. Cả đoàn xe hốt hoảng, rú ga quay đầu chạy.

     Khi tiếng súng ở các nơi trong nội đô Sài Gòn thưa dần sau tuyên bố ngừng bắn của Dương Văn Minh thì tại khu vực Lăng Cha Cả cuộc chiến của Tiểu đoàn 5 – Trung đoàn 24 và xe tăng Tiểu đoàn 1 - Trung đoàn xe tăng 273 với địch ở đây vẫn diễn ra rất ác liệt. Bọn lính dù ở đây quả là rất ngoan cố. Chúng vẫn coi như chưa biết gì về lệnh ngừng bắn của Dương Văn Minh. Trung đoàn trưởng Vũ Tài quyết định điều hai khẩu pháo 85 ly nòng dài lên hỗ trợ tiểu đoàn 5 tấn công. Khẩu đội pháo đầu tiên của Trung Đoàn 4 - Pháo binh do Đại đội trưởng Chính - quê Ninh Bình chỉ huy vừa vào tới khu vực bên trái Lăng Cha Cả đang triển khai pháo, chưa kịp nổ súng, lại trúng hỏa tiễn của địch. Pháo hỏng, cả khẩu đội cùng Đại đội trưởng Chính  hy sinh. Trước tình hình pháo binh chưa thể triển khai tấn công được. Trung đoàn phó Trương Văn Việt và Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 5 – Lê Xuân Chuyển quyết định dùng bộ binh đột phá sang khu vực bên trái Lăng Cha Cả. Bộ binh các đại đội 5, 6, 7 được chia thành 2 mũi tấn công . Mũi thứ nhất do chính trị viên đại đội 5 - Đỗ Trọng Lợi chỉ huy đánh sang trái vào khu truyền tin , khu vực Sư đoàn 5 không quân . Mũi thứ hai do đại đội bộ binh 6 và 7 đánh sang phải , vào khu cố vấn , khu ra đa , câu lạc bộ sỹ quan không quân . Trước sự tấn công dũng mãnh của xe tăng và bộ binh ta , quân địch ở đây đã nhanh chóng bị tiêu diệt .  11 giờ 30 ngày 30/4/1975 , lá cờ của Quân giải phóng đã được các chiến sỹ Trung đoàn 24 cắm trên Sở chỉ huy Không quân địch ở sân bay Tân Sơn Nhất .

  

 Chiều 30/4 , tôi và một số anh em đại đội 2 ở lại làm nhiệm vụ giải quyết công tác tử sỹ tại khu vực 3 chiếc xe tăng cháy. Tôi nhận ra anh Khúc Duy My - Trợ lý tác chiến của Tiểu đoàn , chết nằm ở bên trái chiếc xe tăng cháy đầu tiên ( xe tăng 815 ). Anh đi cùng anh em Đại đội  2 của tôi trên chiếc xe tăng này từ lúc ở ngã tư Bảy Hiền . Lúc ở Ban Tuyên huấn Trung đoàn cùng tôi anh là Đội trưởng đội Tuyên văn. Anh có biệt tài kéo nhị và diễn hài. Là lính Văn nghệ nhưng anh vẫn mang đậm chất nông dân, hút thuốc lào liên tục, giọng thì lúc nào cũng têu tếu. Sáng nay, lúc dừng chân ở đường Nguyễn Văn Thoại chờ lệnh  tấn công, tôi và anh còn đứng nói chuyện với nhau. Anh đi đi lại lại trong đội hình Tiểu đoàn, tay lăm lăm khẩu K54 trông thật hài. Anh hy sinh vào đúng những phút cuối của cuộc chiến. Xót xa làm sao! Thế là 5 anh em trong đội Tuyên văn xuống đơn vị hồi đầu năm, hôm nay anh là người thứ 3 lại ra đi, trước đó là anh Then và Thành.

     Khoảng 16 giờ, tôi và mấy anh em Đại dội 2 mới giải quyết xong công việc tử sỹ ở chỗ xe tăng cháy. Sài Gòn lúc này đã sang chiều, nắng vàng trải nhẹ trên các đường phố, gió từ sông Sài Gòn thổi vào mát rượi. Đường phố rợp cờ, hoa, người đông nghịt, trong đó có rất nhiều binh lính của chế độ Sài Gòn cởi trần, đi chân đất, mặc mỗi chiếc quần đùi. Quần áo, phù hiệu, giày, mũ và các thứ liên quan đến lính Ngụy, họ vứt đi hết. Đi từ hướng Củ Chi vào nội thành. Họ cũng vui mừng không kém gì chúng tôi. Chiến tranh dài dằng dặc thế là đã kết thúc. 


     Sau  ngày giải phóng, mỗi lần từ Miền Bắc vào Sài Gòn tôi đều trở  lại Lăng Cha Cả để tìm dấu tích kỷ niệm xưa và thắp nén nhang cho đồng đội. Lần trở lại gần đây, tôi không còn nhận ra Lăng Cha Cả năm xưa nữa. Khu vực này đã đổi khác hoàn toàn. Cả cái Lăng Cha Cả xưa giờ cũng không còn. Nơi đây giờ là một nút giao thông rộng lớn, rất đẹp, có nhiều bồn hoa, cây xanh, người đi lại nhộn nhịp suốt ngày đêm. Có cả một cây cầu vượt lớn bắc ngang qua. Chạnh lòng, tôi ao ước: Nơi đây nếu không có một tượng đài, thì cũng có một tấm bia ghi lại TRẬN ĐÁNH ÁC LIỆT VÀ KÉO DÀI NHẤT TRONG NGÀY 30/4/75 Ở SÀI GÒN để những người hàng ngày đi qua đây và thế hệ mai sau  không quên những người đã ngã xuống tại mảnh đất này: LĂNG CHA CẢ - SÀI  GÒN .

       

                                     Hà Nội tháng 4/2015 - NĐT

Nhận xét